Tô Minh hành động lập tức khiến xung quanh yên tĩnh lại, tất cả ánh mắt tập trung vào người hắn, tùy theo hắn tiến vào bình đài. Tô Minh không thèm để ý ánh mắt của ngàn vạn tu sĩ. Tô Minh muốn chính là mọi người nhìn thấy hắn một phen kinh người, muốn kiêu ngạo, chấn nhiếp mọi người. Tô Minh ở trong thần nguyên tinh hải từ nhỏ yếu đến nổi bật, trở lại Đạo Thần chân giới, hắn không thể khiến mình tựa như trước kia mặc người khi dễ.
Trước đó mười phút Tô Minh luôn quan sát đất Chấn Danh chỗ thứ bốn, cẩn thận xem xét, hắn thấy ra chút manh mối. Giờ thì Tô Minh cất bước đi vào bình đài, lập tức cảm nhận sự lạnh lẽo so với bên ngoại. Cái lạnh này không phải toát ra từ hư vô, không phải khuếch tán từ bình đài dưới chân mà do quy tắc chỗ này tạo thành. Quy tắc chỗ định chỗ này cần lạnh lẽo, thế là nó phải lạnh.
"Kẻ xông quan là ai?" Một thanh âm lạnh nhạt phát ra từ cột sáng to lớn trên bình đài.
Cùng với thanh âm, bình đài có long thú vòng quanh lập tức xuất hiện dao động nửa trong suốt, lộ ra một người mặc áo đen bên trong, sau lưng người đó có cánh đen. Gã nhắm mắt, dường như bị phong ấn trong cột sáng, chính là gã thay đổi quy tắc nơi này, là nguồn của băng giá.
"Đạo Không." Tô Minh lạnh nhạt nói.
"Cực Minh đài, hai con đường, kẻ thất bại không chết, đường này thông chín tầng xem như qua ải. Con đường thứ hai, kẻ thất bại phải chết, đường này cũng là vượt qua chín tầng xem như vượt ải. Hãy nói cho ta lựa chọn của ngươi."
Thanh âm lạnh lẽo khuếch tán, nhưng người bên ngoài không nghe thấy.
"Có gì khác biệt?" Tô Minh nhíu mày, từ từ hỏi.
"Khác biệt là ngươi muốn chết hay sống." Thanh âm lạnh lùng có sự uy nghiêm cao cao tại thượng.
Cùng với lời nói, uy nhiếp khuếch tán. Dù lời nói lạnh băng nhưng sự kiêu ngạo rất rõ ràng. Tô Minh nghe vậy mắt chợt lóe, nở nụ cười.
"Ta chọn con đường thứ hai." Tô Minh lạnh nhạt nói.
Lời vừa thốt, bóng dáng như bị phong ấn trong cột sáng chợt mở mắt ra, loé tia sáng. Tất cả long thú vòng quanh gã cùng gầm rống, nhanh chóng từ trên cột sáng lao xuống, khoảnh khắc xuất hiện ở bên ngoài, chớp lóe ánh sáng đen ánh chiếu vào nhau, dung hợp lại hóa thành một bóng người. Bóng người ấy có lông chim đen, sau lưng có cánh như dơi, mắt lộ tia đỏ, trông bộ dạng giống hệ như người bị phong ấn trong cột sáng.
"Chống cỡ ba giây độ qua một bậc, trên ba mươi giây xem như ngươi thông quan. Từ vạn năm trước xóa bảng, một vạn năm nay chỉ có một người qua ải, lựa chọn con đường thứ nhất." Người lông chim đen mắt lóe tia sáng đỏ, thanh âm lạnh lẽo âm u. Nguồn tại http://Truyện FULL
Khi thốt lời thì người lông chim đen vọt tới trước, từ người gã phát ra ánh sáng đen chói mắt. Ánh sáng này có thể nuốt hết nguồn sáng xung quanh, khi xuất hiện đã khiến Tô Minh có cảm giác người như bị vô số kim đâm vào, thậm chí đôi mắt bị ánh sáng chói lòa khó thể mở ra. Có khí lạnh khuếch tán từ ánh sáng đen, dọc theo lỗ chân lông toàn thân Tô Minh ồ ạt chảy vào trong người, muốn ngưng tụ băng giá trong người hắn.
*Ầm!* một tiếng.
Tô Minh lùi ra sau, liên tục lùi mấy bước, ngẩng đầu. Vèo một tiếng, lại thấy một mảnh ánh sáng đen, cảm giác toàn thân bị đâm, trong người ngưng tụ băng giá, thân hình biến nặng nề gấp vô số lần lại xuất hiện.
Tiếng nổ vang lên, Tô Minh lần nữa thụt lùi, mãi đến lùi tới mép bình đài, hộc ra ngụm máu đen, thanh âm lạnh lùng của người lông chim đen vang lên.
"Ba giây, ngươi vượt qua bậc một."
Tô Minh ngẩng đầu, ánh sáng đen vèo một tiếng từ thân thể người lông chim đen bùng phát. Ánh sáng đen như che đậy đất trời, khiến trong tầm mắt của Tô Minh xung quanh đều bị ánh sáng đen thay thế, thân thể hắn khó mà nhúc nhích, cảm giác như vạn cây kim đâm vào người, hít thở cũng đau đớn. Hơi thở phả ra liền kêu két két như sắp kết băng.
Người bên ngoài nhìn thấy tình cảnh này thì vẻ mặt thương tiếc, có vui sướng khi người gặp họa. Tiếng ồn ào vang lên. Bối Bang tông lão lắc đầu, ba vị tông lão sau lưng dù mím môi không nói nhưng hai người kia thương tiếc, ông lão mặt đen thì cười lạnh.
Còn có hơn mười thần niệm giáng xuống nơi đây có dấu hiệu tán đi.
"Tối đa bốn bậc là người này sẽ thua!"
"Đúng vậy, xem tình hình thì bốn bậc là cực hạn, cực minh quang được tiếng là một trong ngũ sắc chân quang, dù không hoàn chỉnh nhưng không phải người bình thường có thể chống cự.
"Còn tưởng rằng có thể lại thêm một Đạo Huyền Nhất, không ngờ khí thế không tệ nhưng chân chính đụng chuyện thì lại như vậy."
"Ha ha, Đạo Huyền Nhất được cho là một trong số người mạnh nhất từ vạn năm nay của Đạo Thần Tông. Nếu không phải hắn chủ động buông bỏ tư cách điện hạ, một lòng tu hành thì làm sao trong điện hạ không có một chỗ cho hắn."
Hơn mười thần niệm nói chuyện với nhau, sắp tán đi thì chợt tiếng nói chuyện ngừng lại, dấu hiệu sắp tan biến cũng thay đổi, toàn bộ thần niệm tập trung vào bình đài.
Không chỉ là bọn họ, giờ phút này tiếng xì xầm của ngàn vạn người cũng im lặng lại, từng ánh mắt rơi vào bình đài, bao gồm bốn người ông lão sinh cảnh Bối Bang cũng nhìn chăm chú.
Trên bình đài, Tô Minh nhìn thấy ánh sáng biến thành màu đen, khóe môi cong lên nụ cười lạnh. Dù thân hình khó thể nhúc nhích, băng giá trong người như muốn phong cấm tu vi của hắn nhưng Tô Minh còn nói được.
"Chẳng qua chỉ có thế, Lạc Thạch quyết!"
Khi Tô Minh thốt lời, tiếng nổ ngập trời. Không khí trên đầu Tô Minh bỗng xuất hiện từng khối thiên thạch to lớn, những thiên thạch xuất hiện từ hư vô nhanh chóng giáng xuống, tốc độ rất nhanh. Khi Tô Minh dứt lời thì nó đã giáng xuống bình đài.
Tiếng ầm ầm kinh thiên động địa, đó là vài chục khối thiên thạch to lớn đập xuống, chấn động mặt đất, thậm chí khiến đại lục thứ bốn này run rẩy.
Cùng với tiếng đá rơi, ánh sáng đen trước mắt Tô Minh vặn vẹo, có thanh âm kinh dị phát ra từ hắc ám trước mặt hắn.
"Lạc Thạch quyết, không ngờ ngươi học được thuật này!"
Cùng với tiếng đá rơi, nổ vang, Tô Minh lau máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn người lông chim đen. Biểu tình của Tô Minh dần xuất hiện sự yêu dị, máu tóc đỏ lên. Tô Minh liếm môi, trong con ngươi xuất hiện tơ máu giao nhau.
"Ta tuyển chọn, con đường thứ ba." Giọng của Tô Minh biến khàn khàn.
Khi Tô Minh thốt lời thì vọt tới trước, giơ lên tay phải vỗ trán. Thân hình Tô Minh ở trong mắt người lông chim đen chợt biến mất, hóa thành một tinh cầu to lớn, tinh cầu chấn động biến thành trái tim đỏ. Cùng với tiếng tim đập thình thịch, người lông chim đen biến sắc mặt, toàn thân tỏa ánh sáng đen càn quét xung quanh, đối kháng tiếng tim đập khiến thân thể sắp tan vỡ.
"Huyễn Tinh quyết!" Thanh âm trầm thấp quanh quẩn tại bình đài.
Trái tim đỏ tách ra một khe nứt, trong thời gian ngắn khiến người lông chim đen có cảm giác linh hồn sắp bị nuốt mất. Người lông chim đen cố chống đỡ, thân thể bùm một tiếng nổ thành nhiều mảnh. Tơ đen do hồn tổ thành bị trái tim đỏ nuốt, trái tim lóe tia sáng đỏ, lại hóa thành Tô Minh.
Tóc Tô Minh còn đang biến thành màu đỏ, trong mắt lóe tia đỏ rực, trông tà ác và yêu dị khó tả, còn có điên cuồng. Tô Minh cười khùng khục, không chút do dự đạp bước tới trước, lao hướng cột sáng phong ấn. Trong cột sáng, bản tôn người lông chim đen trong mắt lóe tia kỳ lạ, khóe môi cong lên nụ cười lạnh.
Nhưng chính lúc này, tay phải Tô Minh giơ lên hư không chộp, phút chốc Uổng Sinh thương xuất hiện trong tay hắn, bị nắm lấy. Tô Minh nhảy lên, ánh sáng vàng tỏa vạn mét, một thương đâm vào cột sáng.
*Ầm!* một tiếng, mũi Uổng Sinh thương đụng vào cột sáng, cùng lúc đó, lực lượng trảm duyên tản ra. Lực lượng này hình thành sóng gợn trùng kích cột sáng, xuyên thấu qua đôi chút tiến vào trong. Trảm Thần quyết của Tô Minh ẩn chứa lực lượng mệnh nhất định, không thèm nhìn cột sáng, công kích đợt hai vào người lông chim đen bên trong.
Tiếng nổ lại vang lên, thần thông thứ ba của Trảm Thần quyết, lực lượng chấn động tỏa ra, khiến cột sáng bùm một tiếng dấy lên vô số chấn động, bao gồm người lông chim đen ở bên trong cũng biến sắc mặt.
"Lạc Thạch quyết, Huyễn Tinh quyết, Trảm Thần quyết, không ngờ ngươi học được hết!"
"Còn có...Di Sơn!" Mắt Tô Minh lóe tia sáng đỏ.
Tô Minh nâng lên tay trái ấn pháp quyết, chỉ ra phía xa, lập tức đại lục thứ bốn rung lên, chấn động vượt qua trước kia. Ngàn vạn người bên ngoài hoảng sợ cùng trợn mắt há hốc mồm, phía xa có ngọn núi trong chấn động bay lên trời. Nếu chỉ là một tòa thì thôi, không ngừng vang tiếng hút khí, rất nhiều núi ở đại lục thứ bốn liên tiếp nhau bay lên trời. Mặt đất vang tiếng nổ ầm ĩ, trên bầu trời đại lục thứ bốn xuất hiện gần ngàn ngọn núi.
Từng ngọn núi cao ở trên bầu trời, mặt đất xuất hiện vô số ảnh ngược. Tình cảnh này đủ khiến ngàn vạn người chấn động tinh thần, khiến mười mấy thần thức hoảng sợ. Dù là ông lão sinh cảnh Bối Bang thì con ngươi co rút, coi như là lão cũng cảm nhận được lực lượng khủng bố từ ngàn ngọn núi.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật